朝代:元代
作者:吴师道
原文:
山窗独眠抱秋冷,四壁无声中夜醒。天清急雨忽万点,月出枯蛇纷众影。
开门飒飒非故林,满空乱叶抟愁阴。石涧流红□泉咽,藓痕掩碧孤蚕吟。
高秋共谁听萧瑟,却忆江南远游客。楚天摇落白日高,万里扁舟荡秋色。
江南客来归,山中叶亦稀。相思绕遍寒树下,有恨愿随秋风吹。
山空夜寒风渐微,惨惨霜露沾人衣,哀鸿独叫残云飞。
shān chuāng dú mián bào qiū lěng , sì bì wú shēng zhōng yè xǐng 。 tiān qīng jí yǔ hū wàn diǎn , yuè chū kū shé fēn zhòng yǐng 。
kāi mén sà sà fēi gù lín , mǎn kōng luàn yè tuán chóu yīn 。 shí jiàn liú hóng □ quán yàn , xiǎn hén yǎn bì gū cán yín 。
gāo qiū gòng shuí tīng xiāo sè , què yì jiāng nán yuǎn yóu kè 。 chǔ tiān yáo luò bái rì gāo , wàn lǐ piān zhōu dàng qiū sè 。
jiāng nán kè lái guī , shān zhōng yè yì xī 。 xiāng sī rào biàn hán shù xià , yǒu hèn yuàn suí qiū fēng chuī 。
shān kōng yè hán fēng jiàn wēi , cǎn cǎn shuāng lòu zhān rén yī , āi hóng dú jiào cán yún fēi 。