朝代:唐代
作者:王质
原文:
君不能百步洪中裂横竹,一声吹入秋天绿。巨鱼鼓舞碎明珠,白浪轩昂动浮玉。
又不能多景楼上吹飞鸿,哀弦欲断沧浪风。徘徊舟子驻不进,江妃出听烟溟濛。
不知何处得此薰风琴,元龙六尺含苍云。恐是峄山孤峰绝顶上,万岁不老之寒根。
道人两手提天机,中有妙法无人知。风颠雨急倏来往,雨收风定游丝飞。
欲下不下窥鱼鸥,忽前忽后回波舟。恍惚浮云捲天宇,错落万点飞星流。
世间万法总非真,况此假合非天成。匣琴不出手无声,袖手不弹琴不鸣。
此琴此手两无与,问君广陵贺若从何去。王子有琴谁复传,无徽无轸亦无弦。
若人解得非耳听,为君试作无手弹。
jūn bù néng bǎi bù hóng zhōng liè héng zhú , yī shēng chuī rù qiū tiān lǜ 。 jù yú gǔ wǔ suì míng zhū , bái làng xuān áng dòng fú yù 。
yòu bù néng duō jǐng lóu shàng chuī fēi hóng , āi xián yù duàn cāng làng fēng 。 pái huái zhōu zǐ zhù bù jìn , jiāng fēi chū tīng yān míng méng 。
bù zhī hé chù dé cǐ xūn fēng qín , yuán lóng liù chǐ hán cāng yún 。 kǒng shì yì shān gū fēng jué dǐng shàng , wàn suì bù lǎo zhī hán gēn 。
dào rén liǎng shǒu tí tiān jī , zhōng yǒu miào fǎ wú rén zhī 。 fēng diān yǔ jí shū lái wǎng , yǔ shōu fēng dìng yóu sī fēi 。
yù xià bù xià kuī yú ōu , hū qián hū hòu huí bō zhōu 。 huǎng hū fú yún juǎn tiān yǔ , cuò luò wàn diǎn fēi xīng liú 。
shì jiān wàn fǎ zǒng fēi zhēn , kuàng cǐ jiǎ hé fēi tiān chéng 。 xiá qín bù chū shǒu wú shēng , xiù shǒu bù tán qín bù míng 。
cǐ qín cǐ shǒu liǎng wú yǔ , wèn jūn guǎng líng hè ruò cóng hé qù 。 wáng zǐ yǒu qín shuí fù chuán , wú huī wú zhěn yì wú xián 。
ruò rén jiě dé fēi ěr tīng , wèi jūn shì zuò wú shǒu tán 。