朝代:宋代
作者:蔡松年
原文:
兜罗葱郁浮空青,晓日马头双眼明。名山不作世俗态,千里倾盖来相迎。
老松阅世几千尺,玉骨冷风战天碧。应笑年年空往来,尘土劳生种陈迹。
山回晚宿一川花,剪金裁碧明烟沙。寒乡绝艳自开落,欲慰寂寞无流霞。
明日行营猎山麓,古树寒泉更深绿。强临水玉照鬓毛,只恐山灵怪吾俗。
陂潮不尽水如天,清波白鸥自在眠。平时朝市手遮日,思把一竿呼钓船。
驿骑回时山更好,过雨秋容净如扫。山英知我宦游心,为出清光慰枯槁。
可怜岁月易侵寻,惭愧山川知我心。一行作吏岂得巳,归意久在西山岑。
他年俗累粗能毕,云水一区供老佚。举杯西北酹山川,为道此言吾不食。
dōu luó cōng yù fú kōng qīng , xiǎo rì mǎ tóu shuāng yǎn míng 。 míng shān bù zuò shì sú tài , qiān lǐ qīng gài lái xiāng yíng 。
lǎo sōng yuè shì jǐ qiān chǐ , yù gǔ lěng fēng zhàn tiān bì 。 yīng xiào nián nián kōng wǎng lái , chén tǔ láo shēng zhǒng chén jì 。
shān huí wǎn sù yī chuān huā , jiǎn jīn cái bì míng yān shā 。 hán xiāng jué yàn zì kāi luò , yù wèi jì mò wú liú xiá 。
míng rì xíng yíng liè shān lù , gǔ shù hán quán gèng shēn lǜ 。 qiáng lín shuǐ yù zhào bìn máo , zhǐ kǒng shān líng guài wú sú 。
bēi cháo bù jìn shuǐ rú tiān , qīng bō bái ōu zì zài mián 。 píng shí cháo shì shǒu zhē rì , sī bǎ yī gān hū diào chuán 。
yì qí huí shí shān gèng hǎo , guò yǔ qiū róng jìng rú sǎo 。 shān yīng zhī wǒ huàn yóu xīn , wèi chū qīng guāng wèi kū gǎo 。
kě lián suì yuè yì qīn xún , cán kuì shān chuān zhī wǒ xīn 。 yī xíng zuò lì qǐ dé sì , guī yì jiǔ zài xī shān cén 。
tā nián sú léi cū néng bì , yún shuǐ yī qū gòng lǎo yì 。 jǔ bēi xī běi lèi shān chuān , wèi dào cǐ yán wú bù shí 。