朝代:宋代
作者:江南雨
原文:
闻道蕲春有仙水,距城东北百馀里。太平仙水并仙山,置身长在白云间。
驱车辗转过天门,陡见泠泠玉一盆。泠泠深处无穷碧,满湖珠玑灿成纹。
水天一色青山小,山上烟云自袅袅。偶有轻风天外来,山与白云共飘渺。
暮色初临爱晚霞,小径深深拾落花。但惜伊人未相伴,徘徊直到月西斜。
斜月沉沉挂云树,草间鸣虫还故故。窗外飞瀑响瑶琴,知是昨宵一夜雨。
琴声断续梦中闻,醒来疑作幽人语。山中定是有神仙,时携清风自来去。
wén dào qí chūn yǒu xiān shuǐ , jù chéng dōng běi bǎi yú lǐ 。 tài píng xiān shuǐ bìng xiān shān , zhì shēn cháng zài bái yún jiān 。
qū chē zhǎn zhuǎn guò tiān mén , dǒu jiàn líng líng yù yī pén 。 líng líng shēn chù wú qióng bì , mǎn hú zhū jī càn chéng wén 。
shuǐ tiān yī sè qīng shān xiǎo , shān shàng yān yún zì niǎo niǎo 。 ǒu yǒu qīng fēng tiān wài lái , shān yǔ bái yún gòng piāo miǎo 。
mù sè chū lín ài wǎn xiá , xiǎo jìng shēn shēn shí luò huā 。 dàn xī yī rén wèi xiāng bàn , pái huái zhí dào yuè xī xié 。
xié yuè chén chén guà yún shù , cǎo jiān míng chóng hái gù gù 。 chuāng wài fēi pù xiǎng yáo qín , zhī shì zuó xiāo yī yè yǔ 。
qín shēng duàn xù mèng zhōng wén , xǐng lái yí zuò yōu rén yǔ 。 shān zhōng dìng shì yǒu shén xiān , shí xié qīng fēng zì lái qù 。