朝代:宋代
作者:晁说之
原文:
弃妇不言贫,孤儿不知病。美疹亦何有,衰莲披绿净。
大易疾无妄,要且观情性。我来自山中,非征亦非聘。
但恨清风薄,安识皇都盛。况闻药艾攻,之子骇观听。
策羸七里湾,忧醉岂易醒。今兹早尝馔,高人能自胜。
不废五字吟,久与金石称。我老言亦衰,同鸣不相应。
qì fù bù yán pín , gū ér bù zhī bìng 。 měi zhěn yì hé yǒu , shuāi lián pī lǜ jìng 。
dà yì jí wú wàng , yào qiě guān qíng xìng 。 wǒ lái zì shān zhōng , fēi zhēng yì fēi pìn 。
dàn hèn qīng fēng báo , ān shí huáng dōu shèng 。 kuàng wén yào ài gōng , zhī zǐ hài guān tīng 。
cè léi qī lǐ wān , yōu zuì qǐ yì xǐng 。 jīn zī zǎo cháng zhuàn , gāo rén néng zì shèng 。
bù fèi wǔ zì yín , jiǔ yǔ jīn shí chēng 。 wǒ lǎo yán yì shuāi , tóng míng bù xiāng yīng 。